Không còn gì để mất
22 tuổi, nữ, mồ côi và từng ở tù 2 năm. Ông trời bất công với mình, ổng đã tước đi tất cả những gì mà mình vốn dĩ được có như bao đứa trẻ khác. Ba mẹ, anh chị em, họ hàng người thân mình đều không có. Bạn bè mình cũng không. Mình sống trong cô nhi viện cho đến năm 16 tuổi, mình nghỉ học và đi làm để tự lo cho bản thân mình. 3 năm đi làm, bị trả lương rẻ mạt. Nhưng với một đứa 16 tuổi, không cha không mẹ, không nhà cửa thì mình chỉ cần một nơi để tá túc và tồn tại là đủ lắm. Mình ngủ lại chổ làm cũng như canh cho họ. Nhưng rồi mình lại bị người ta cho đi tù oan. Mình nghèo, thấp cổ bé họng, mình không có ai để bênh vực vào...